
- Dạ... đề tài “Mẹ em”... - thằng Bi run run giọng.
Tôi nguyền rủa cái đề tài...vớ vẩn của trường nó. Mẹ vừa mất năm ngoái, khi ấy thằng Bi mới tám tuổi, nó khóc như muốn trôi cả căn nhà nhỏ bé này. Giờ bắt nó ngồi vẽ lại những ký ức về mẹ, nó vẽ xong có khi tờ giấy cũng ướt mẹp!
- Thôi mày ngủ đi!- Tôi xua tay- Để chị vẽ rồi tô màu hết luôn cho.
Mặt nó mừng thấy rõ, nhảy phóc lên giường ngủ. Giờ đến lượt tôi ngồi cắn tiếp nửa cây bút chì còn lại. Vẽ gì bây giờ? Nghĩ ngợi một hồi, tôi vẽ thằng Bi đang ngồi làm bài tập, mẹ đứng kế bên và chỉ dạy nó, giống như điều mà mẹ hay làm khi chưa nhắm mắt. Tự nhiên tôi nhớ đến đôi mắt của mẹ, lúc nào cũng xệ xuống như hai đường thẳng nằm nghiêng, buồn da diết...
Tôi dụi mắt để không phải làm ướt giấy vẽ của thằng Bi. Tô màu xong xuôi cho tờ giấy A3 to tướng đó thì đồng hồ cũng nhích sang ngày mới..
Hôm sau, tôi hỏi thằng Bi bài tập vẽ được mấy điểm, nó nói đã quăng tờ giấy ấy vào sọt rác, thà tự vẽ lại bức tranh khác. Tôi giận điên người, công sức cả giờ đồng hồ bỏ ra, tô vẽ muốn gãy hết ngón tay mà nó nỡ nào...
- Chị Hai vẽ gì kỳ quá, mắt mẹ là hai đường thẳng nằm nghiêng, thấy ghê!- Nó nói
- Thì sao- Tôi gằn giọng- Không lẽ chỉ vì đôi mắt vẽ xấu mà thầy cho mày ăn trứng ngỗng?- Thằng Bi thật ngốc, nó nghĩ giá trị một bức tranh chỉ nằm trong đôi mắt? Đôi mắt có hồn đến như vậy sao?
Thằng Bi ngồi vào bàn học, miệng lẩm bẩm :
- Chẳng phải chị Hai đã nói mẹ lên thiên đường rồi sao... Mẹ sẽ vui lắm, mẹ chẳng buồn như bức tranh xấu xí của chị Hai đâu...
Thằng Bi vẽ lại. Đôi mắt của mẹ là hai dấu ô ^^ cùng với nụ cười thật tươi đang chơi đùa với chúng tôi trong khu vườn trước nhà, trong miền ký ức hạnh phúc. Mùa xuân hiện lên trong tranh, đôi mắt mẹ vui như hoa mai vàng chớm nở...
Muctim online
0 nhận xét:
☼ Liên Đội chỉ trả lời comment hoặc giải đáp thắc mắc khi bạn điền đầy đủ Họ tên - lớp và có địa chỉ Email ( hoặc nick chat Yahoo Messenger ) ☼