Đừng sợ !

Tôi rất sợ loài bò sát, đặc biệt là những loại bò sát không chân. Khi còn nhỏ, do chưa nhận thức được nhiều, tôi đã từng…bóp chết một con sâu róm! Sau này nghe mẹ kể lại, bỗng dưng tôi cảm thấy gai người.

Mẹ tôi sợ giun. Lúc tôi lên năm, mưa nhiều, nước ngập tràn vào nhà, những con giun cũng bò loi ngoi lóc ngóc. Mẹ tôi đứng trên ghế, run cầm cập. Tôi thấy vậy, la hét, khóc ầm.

Từ đó, tôi gán cho mình tật sợ giun, sâu, rắn, cuốn chiếu…Hễ gặp chúng, hoặc là tôi thét lên, hoặc là tôi xanh mặt và co giò chạy thật lẹ để tránh xa…

Tôi sợ luôn cả những con sâu…giả, kể cả sâu nhồi bông, rắn bằng thủy tinh hay giun bằng đất sét, tôi đều…”nổi da gà”! Tôi coi chúng là những con vật quái dị không nên tồn tại, vì chúng không chân (hoặc rất nhiều chân), tròn tròn, mềm oặt và nhầy nhụa.

Lần nọ, tôi phải thực hành mổ giun tại phòng thí nghiệm để lấy điểm. Ban đầu tôi hơi hoang mang. Vì là lớp phó học tập, lại là nhóm trưởng, tôi phải đảm trách việc “cầm dao” và mổ. Tôi định để ai đó mổ giùm, còn tôi…viện cớ xin vào phòng y tế. Nhưng như vậy tôi lo rằng điểm mình sẽ thấp. “Mình phải cố thực hành để còn đạt điểm cao chứ! Không thể để cả nhóm bị thấp điểm, mình không tin tưởng khi giao cho người khác mổ!”. Chính nỗi sợ điểm thấp đã lấn át nỗi sợ giun. Những con giun béo ngậy được nhúng vào axit, đặt lên mặt phẳng, hít vào thật mạnh, tôi bắt đầu đeo bao tay, và…mổ!

Sau khi buổi thí nghiệm đã diễn ra thành công với điểm 10 đỏ chói, tôi mới giật mình. Sao tôi lại có thể “vượt qua nỗi sợ” nhanh đến vậy? Sao tôi lại có thể tiếp xúc với con vật mà tôi cho là “ghê tởm nhất”? Ngẫm một hồi, tôi mỉm cười…

Thì ra, chính vào lúc đó tôi còn nỗi sợ khác. Chính nỗi sợ này đã lấn át và giúp tôi lấy lại tự tin. Hơn nữa, một khi biết giun không hề gây hại, và chúng đã được ngâm vào axit, thì chẳng việc gì phải sợ. Một khi tôi đã vượt qua thử thách ở giai đoạn đầu thì giai đoạn sau sẽ chẳng là gì cả.

Liên hệ đến cuộc sống, tôi cũng thấy điều này đúng. Chúng ta thường có khuyết điểm rằng hay sợ những điều khác nhau. Người thì sợ độ cao, người thì sợ máu, người lại sợ những con vật...Chúng ta nghĩ là chúng ta sẽ chẳng bao giờ vượt qua. Chính bạn tự tạo ra nỗi sợ vô hình và áp đặt rằng “phải sợ nó”. Nhưng thật sự khi đối diện với chúng, bạn sẽ thấy “chẳng có gì để sợ cả, chúng hoàn toàn vô hại kia mà!”

Vì vậy, khi đứng trước thử thách, đừng để nỗi sợ vô hình tự tạo lấn át lòng can đảm bấy lâu. Bình tĩnh, tự tin, nghĩ đến những điều bất lợi khi bạn chùn bước, và vẽ nên một kết quả mỹ mãn nếu bạn chấp nhận đối mặt, vượt qua. Chẳng có gì quá phức tạp và khó khăn cả!

Sưu tầm


0 nhận xét:

☼ Nội quy Comment ☼

Các em viết lời bình cho bài viết, và tuân thủ một số quy tắc sau:
☼ Sử dụng mã Unicode để viết nhận xét bằng tiếng Việt có dấu.
☼ Nội dung comment phải liên quan đến chủ đề bài viết.
☼ Điền Họ tên, Email, nick YaHoo chat để Liên Đội liên lạc khi cần.
☼ Viết comment phải nghiêm túc, không dung tục, không spam.
☼ Liên Đội rất mong sự đóng góp ý kiến của các em về những bài viết và những chủ đề liên quan.

Chú ý ☼ Liên Đội chỉ trả lời comment hoặc giải đáp thắc mắc khi bạn điền đầy đủ Họ tên - lớp và có địa chỉ Email ( hoặc nick chat Yahoo Messenger ) ☼

[▼/▲] Hiển thị biểu tượng vui
:)) ;)) ;;) :D ;) :p :(( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| 8-} :)] ~x( :-t b-( :-L x( =))

 

☞ Bản quyền của LIÊN ĐỘI AN PHÚ
QUẬN 2 - TP.HCM
☞ Thiết kế bởi LÊ TRẦN NGỰ VŨ


WeBlog hiển thị tốt nhất ở độ phân giải 1280 x 800 pixels.
Xem WeBlog tốt nhất với trình duyệt Google Chrome - Opera và Mozilla FireFox 3.5 trở lên
Y!M : letrannguvu | Mail : letrannguvu@gmail.com - thcsanphu.q2@gmail.com
Ghi rõ nguồn Liên Đội THCS An Phú Quận 2 ( thcsanphuq2.blogspot.com hoặc liênđộianphú.vn ) khi trích dẫn nội dung bài viết trên trang này.

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang