MÙI HƯƠNG GIÁNG SINH


Tôi sắp có chuyện lớn phải làm rồi đây. Ngày chủ nhật thứ nhì của mùa Vọng đang gần đến, và phải tặng một món quà Giáng Sinh cho mỗi người trong gia đình.
Tôi đặc biệt quyến luyến với bà nội. Bà yêu chúng tôi, các đứa cháu của bà, bằng một tình yêu trẻ thơ và không chút dè dặt mà chỉ những người khôn ngoan mới biết ban tặng. Còn tình yêu thương của chúng tôi thì vô tận.
Tất nhiên, tôi chỉ có thể tặng bà một món qùa thật đặc biệt, một cái gì đó mà bà thấy là vô giá.
Tôi đã có một ý tưởng nho nhỏ: Tôi biết rằng bà nội rất chăm chút đến vẻ bề ngoài. Bà luôn bỏ nhiều công sức sao cho ăn mặc thanh lịch, làm đầu tóc không chê vào đâu được. Một khi xong, bà mở ngăn kéo bàn ngủ, cẩn thẩn lấy ra một chai nước hoa bằng thủy tinh. Bà xịt một ít lên cổ, rồi chai nước hoa lại biến mất trong ngăn kéo.
Còn có thứ quà nào khác tôi có thể tặng bà đây? Né tránh ánh mắt của mọi người, một hôm tôi mở ngăn kéo và nhẹ nhàng lấy ra chai nước hoa. Tôi chẳng mấy khó để đọc được nhãn chai. Tôi đã chuẩn bị kĩ: mang theo cả giấy và bút chì để viết lại hiệu nước hoa rất lạ đối với tôi. Đến nay điều duy nhất tôi còn nhớ là nó có một tên Pháp. Bù lại, tôi còn nhớ rất rõ kỉ niệm khi bước vào hiệu bán mĩ phẩm sang trọng giờ đây đã không còn mà tim đập như trống.
Tôi rụt rè bước đến quầy, run run bởi ánh của những chai lọ lấp lánh, choáng váng bởi mùi hương lài, hoa hồng, xạ hương và oải hương ngào ngạt khắp cửa hiệu. Tất nhiên, cô bán hàng không khỏi mỉm cười khi trông thấy cậu bé hỏi mua một chai nước hoa lạ. Qủa là tôi cứ lọng ngọng phát âm hiệu nước hoa kia. Cuối cùng tôi đành lấy trong túi ra mẫu giấy nhàu nát mà tôi đã ghi với nét chữ nguệch ngoạc của trẻ con.
Hành động này đã cứu thóat tôi. Cô bán hàng trở lại, trên tay cầm một chiếc hộp màu kem và nhìn tôi với ánh mắt ngờ vực.
- Có thật là em thích loại nước hoa này không? – cô hỏi với vẻ ngạc nhiên.
Tôi can đảm gật đầu. Nhưng khi nghe nói giá mặt tôi tái xanh và nuốt nước bọt ừng ực. Tôi lắp bắp trả lời sẽ suy nghĩ lại, rồi bước ra khỏi cửa hiệu với đôi chân run rẩy, long tràn ngập xấu hổ.
Mẹ tôi là người đầu tiên nhận ra có điều gì đó không ổn. Khi trở về nhà, tôi trốn tịt trong phòng. Mẹ tôi vào ngồi bên giường và kiên nhẫn vặn hỏi cho đến khi tôi kể lại tất cả. Tôi không hiểu tại sao bà không bật cười, nhưng dù sao bà vẫn gợi ý:
- Hình như bà nội con thích nhất một món quà mà con tự làm đấy.
- Nhưng là cái gì chứ? – tôi hỏi mà long tuyệt vọng.
Hai mẹ con nát óc suy nghĩ, rồi mẹ tôi nảy ra sang kiến: Con thử tặng bà một đồ cắm bút cho cây bút máy của bà xem sao? Tôi có thể mua da thuộc, tiền thì đã đủ. Phần còn lại tôi tự làm được.
Tôi miễn cưỡng làm. Tôi vẫn mơ đến chiếc lọ lấp lánh và thứ nước hoa chứa bên trong. Tôi xuống phố mua da, nhợ và một chiếc kim may đặc biệt.
Nhưng tôi thật sự không thích bắt tay vào việc. Làm sao một mảnh da thuộc do một đứa trẻ may vụng về lại so sánh được với vẻ lộng lẫy của lọ nước hoa lấp lánh trong cửa hiệu chứ?
Tuy nhiên, tôi vẫn ngồi vào bàn, bắt đầu cắt và may miếng da đầu tiên một cách kĩ lưỡng. Hai giờ sau, tôi thật sự tự hào với chiếc túi da nhỏ màu xanh biết mà tôi vừa thực hiện xong. Trong suốt thời gian là, tôi không hề nghỉ đến lọ nước hoa óng ánh kia.
Đêm Giáng Sinh, niềm hãnh diện của tôi càng thêm tăng. Khi bà tôi mở cái gói quà nhỏ, mắt bà sáng lên. Bà vuốt ve chiếc túi xanh và hỏi tôi hai lần liền:
- Có thật là cháu đã tự tay làm cho bà không?
Đúng, tôi đã tự tay may cho bà! Dành riêng cho bà mà. Tôi thật sự ngạc nhiên khi bà tỏ ra sung sướng như một đứa trẻ, tuy tóc bà đã bạc và lưng đã hơi còng. Bà ôm tôi vào lòng, hôn lên má tôi và thì thầm vào tai tôi bao lời cảm ơn. Bà giữ chiếc túi trong tay suốt đêm đó.
Từ đêm Giáng Sinh ấy, chiếc túi xnah luôn nằm trên bàn ngủ của bà. Mỗi khi bà mang kính vào để viết thư, bà bước đến bàn cầm cái túi và lấy cây bút từ trong đó ra. Mỗi khi có khách đến thăm, bà hãnh diện nói nhỏ:
- Chính cháu nó đã làm cho tôi đó!
Bà tôi không sống đến Giáng Sinh năm sau. Sự chia lìa này đã tạo nên nỗi tuyệt vọng đầu tiên của tôi. Từ đó, tôi hiểu rằng sự mất mát của người than sẽ khi khắc mãi mãi suốt đời trong ta.
Một buổi tối, mẹ vào phòng tôi với chiếc túi xanh trên tay. Hai mẹ con chuyện trò thật lâu về bà. Mẹ không tìm cách an ủi tôi mà chỉ nói:
- Con có biết con đã khiến bà sung sướng biết bao với chiếc túi này không?
Rồi mẹ bảo tôi giữ lấy chiếc túi.
Từ hôm đó, chiếc túi xanh đã theo tôi có mặt ở khắp nơi, nằm trên mọi bàn giấy mà tôi từng ngồi. Nó nhắc tôi nhớ lại một khoảnh khắc đáng nhớ trong tuổi thơ của mình: Một cửa hiệu nước hoa sang trọn, một cô bán hàng giễu cợt, một lọ nước hoa lấp lánh. Nhưng trên hết, nó nhắc tôi nhớ đến bà, niềm hoan hỉ của bà trước món quà nhỏ bé.

(Dịch từ Sélection)

0 nhận xét:

☼ Nội quy Comment ☼

Các em viết lời bình cho bài viết, và tuân thủ một số quy tắc sau:
☼ Sử dụng mã Unicode để viết nhận xét bằng tiếng Việt có dấu.
☼ Nội dung comment phải liên quan đến chủ đề bài viết.
☼ Điền Họ tên, Email, nick YaHoo chat để Liên Đội liên lạc khi cần.
☼ Viết comment phải nghiêm túc, không dung tục, không spam.
☼ Liên Đội rất mong sự đóng góp ý kiến của các em về những bài viết và những chủ đề liên quan.

Chú ý ☼ Liên Đội chỉ trả lời comment hoặc giải đáp thắc mắc khi bạn điền đầy đủ Họ tên - lớp và có địa chỉ Email ( hoặc nick chat Yahoo Messenger ) ☼

[▼/▲] Hiển thị biểu tượng vui
:)) ;)) ;;) :D ;) :p :(( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| 8-} :)] ~x( :-t b-( :-L x( =))

 

☞ Bản quyền của LIÊN ĐỘI AN PHÚ
QUẬN 2 - TP.HCM
☞ Thiết kế bởi LÊ TRẦN NGỰ VŨ


WeBlog hiển thị tốt nhất ở độ phân giải 1280 x 800 pixels.
Xem WeBlog tốt nhất với trình duyệt Google Chrome - Opera và Mozilla FireFox 3.5 trở lên
Y!M : letrannguvu | Mail : letrannguvu@gmail.com - thcsanphu.q2@gmail.com
Ghi rõ nguồn Liên Đội THCS An Phú Quận 2 ( thcsanphuq2.blogspot.com hoặc liênđộianphú.vn ) khi trích dẫn nội dung bài viết trên trang này.

Lên đầu trang
Vào giữa trang
Xuống cuối trang