
Năm cuối cấp bậc trung học, thầy dạy Văn của tôi đưa cho mỗi học sinh một danh sách những ý nghĩ và cảm tưởng do các học sinh khác ghi lại, rồi bảo chúng tôi viết lại với ý của mình dựa vào những ghi chép ấy. Ở độ tuổi bẻ gãy sừng trâu, đã bắt đầu thắc mắc nhiều sự việc nên tôi chọn kiểu ghi cảm hứng.
Đêm hôm ấy, tôi viết ra theo dạng tường thuật lại những câu hỏi thách đố tôi trong cuộc sống. Tôi nhận ra rằng nhiều câu hỏi trong số đó rất khó trả lời, và có lẽ những câu còn lại cũng sẽ hòan tòan không được giải đáp thích đáng. Khi xem lại những trang ghi chép, tôi sợ rằng mình sẽ lạc đề của thầy giáo vì tôi không giải đáp được câu hỏi :”Vì sao sự việc lại tồn tại theo cách của chúng?”. Tôi không có câu trả lời nào cả, tôi chỉ toàn viết những câu hỏi mà thôi.
Ngày hôm sau vào lớp, thầy gọi tôi đọc to bài viết của mình trước lớp. Thầy đưa bài cho tôi rồi ngồi xuống bên cạnh. Cả lớp im lặng khi tôi bắt đầu đọc bài của mình:
“Bố mẹ ơi… vì sao lại thế? Sao cỏ lại có màu lục, còn bầu trời thì xanh hả mẹ? Sao nhện lại giăng lưới mà không có nhà ở? Vì sao con không được đụng đến hộp dụng cụ của bố? Thầy ơi! Vì sao con phải học bài? Mẹ ơi, vì sao con không được thoa son môi? Sao con không thể ở ngoài phố sau 12 giờ? Sao những bạn khác cũng phải như vậy? Sao những đứa con trai lại mến con? Sao con lại gầy nhom như thế? Bố ơi, sao con cần phải mang kính? Sao con lên 16 tuổi?
Mẹ ơi, sao con phải tốt nghiệp ? Vì sao con lại trưởng thành? Sao con phải rời xa trường lớp ? Tại sao con lại quên người bạn cũ của mình ? Sao bố mẹ lại yêu con nhiều đến thế ? Sao bố lại trêu chọc con, con gái của bố đang lớn mà? Sao mẹ không đến trường thăm con ? Vì sao lại khó kết bạn mới đến thế ?
Tại sao con lại không yêu người rất yêu con ?
Bố ơi, sao tim con lỡ nhịp khi anh ấy nhìn vào mắt con? Mẹ ơi, sao chân con run khi nghe tiếng anh ấy. Vì sao tình yêu lại mang đến những cảm xúc tuyệt với nhất trên đời? Mẹ, sao những đứa trẻ phải lớn lên? Sao chúng phải rời xa bố mẹ của mình? Sao con sẽ được gọi bằng “bà”? Tuổi trẻ của con sao lại trôi qua nhanh? Sao tóc con sẽ bạc dần?”.
Khi đọc xong phần kết bài viết của mình, mắt tôi dán chặt vào mắt thầy, và tôi trông thấy những giọt nước mắt đang lăn trên gò má thầy. Sau này tôi mới hiểu ra rằng cuộc sống không chỉ dựa vào những câu trả lời mà chúng ta nhận được, mà còn ở những câu hỏi chúng ta đặt ra.
Đêm hôm ấy, tôi viết ra theo dạng tường thuật lại những câu hỏi thách đố tôi trong cuộc sống. Tôi nhận ra rằng nhiều câu hỏi trong số đó rất khó trả lời, và có lẽ những câu còn lại cũng sẽ hòan tòan không được giải đáp thích đáng. Khi xem lại những trang ghi chép, tôi sợ rằng mình sẽ lạc đề của thầy giáo vì tôi không giải đáp được câu hỏi :”Vì sao sự việc lại tồn tại theo cách của chúng?”. Tôi không có câu trả lời nào cả, tôi chỉ toàn viết những câu hỏi mà thôi.
Ngày hôm sau vào lớp, thầy gọi tôi đọc to bài viết của mình trước lớp. Thầy đưa bài cho tôi rồi ngồi xuống bên cạnh. Cả lớp im lặng khi tôi bắt đầu đọc bài của mình:

Mẹ ơi, sao con phải tốt nghiệp ? Vì sao con lại trưởng thành? Sao con phải rời xa trường lớp ? Tại sao con lại quên người bạn cũ của mình ? Sao bố mẹ lại yêu con nhiều đến thế ? Sao bố lại trêu chọc con, con gái của bố đang lớn mà? Sao mẹ không đến trường thăm con ? Vì sao lại khó kết bạn mới đến thế ?
Tại sao con lại không yêu người rất yêu con ?

Khi đọc xong phần kết bài viết của mình, mắt tôi dán chặt vào mắt thầy, và tôi trông thấy những giọt nước mắt đang lăn trên gò má thầy. Sau này tôi mới hiểu ra rằng cuộc sống không chỉ dựa vào những câu trả lời mà chúng ta nhận được, mà còn ở những câu hỏi chúng ta đặt ra.
(Lược dịch từ Internet)
0 nhận xét:
☼ Liên Đội chỉ trả lời comment hoặc giải đáp thắc mắc khi bạn điền đầy đủ Họ tên - lớp và có địa chỉ Email ( hoặc nick chat Yahoo Messenger ) ☼