CHIẾN THẮNG
Kenneth là một học sinh tiểu học. Cậu rất hào hứng và tham gia Ngày hội thể thao. Trên khán đài, ba mẹ cậu đứng dõi theo đầy hy vọng. Dưới đường thi đấu, Kenneth chạy và thắng cuộc. Cậu rất tự hào về dải ruy băng đeo chéo trước ngực và những tiếng chúc mừng từ đám đông.
Rồi kenneth bước vào chặng đua thứ 2. Nhưng ở ngay mức đến, khi đáng lẽ sắp sửa chiến thắng một lần nữa, cậu đứng lại, đứng vào một bên đường đua. Ba mẹ cậu sau đó hỏi, rất nhẹ nhàng: Sao lúc đó con lại làm vậy? Nếu con tiếp tục chạy, con sẽ thắng một lần nữa mà?
Kenneth trả lời, hết sức ngây thơ: Nhưng mẹ ơi, con có một dải băng rồi, Billy thì chưa có dải nào cả.
HY VỌNG
Cách đây vài năm, trường đại học California đã thực hiện một cuộc thí nghiệm về sức chịu đựng của loài chuột đồng Na Uy. Những con chuột này được thả vào trong chậu nước và bị buộc phải bơi cho đến khi chúng kiệt sức và chết chìm. Trong lần thí nghiệm thứ nhất, các nhà nghiên cứu khám phá ra rằng những con chuột Na Uy có khả năng bơi khoảng 7 tiếng đồng hồ trước khi buông xuôi.
Lần thí nghiệm thứ 2 được thức hiện cũng như lần trước, chỉ khác 1 điều. Đó là khi các con chuột gần như kiệt sức, không thể bơi được nữa, các nhà nghiên cứu sẽ vớt nó ra ngoài, cho nó vài giây nghỉ rồi lại thả vào trong chậu nước. Những con chuột này có thể bơi gần 20 tiếng trước khi chìm xuống dưới.
Các nhà nghiên cứu kết luận sở dĩ những con chuột trong nhóm thứ 2 có thể bơi lâu hơn nhóm thứ nhất là bởi vì nó có hi vọng. Nó đã có kinh nghiệm giải cứu 1 lần và những gì giúp chúng tiếp tục bơi lội thêm gần 20 tiếng đồng hồ sau đó là niềm hi vọng sẽ được giải cứu lần nữa.
Con người chúng ta cũng không mấy khác biệt mấy, nếu không có hi vọng thì cuộc sống này sẽ trở nên vô nghĩa. Đó là lý do tại sao nhiều người dù gặp những hoàn cảnh hết sức bi đát nhưng vẫn kiên trì và quyết tâm vươn lên. Họ có hy vọng vào một ngày mai tươi sáng hơn. Đó là động lực đã khiến họ không bỏ cuộc và không ít người trong số đó đã trở thành những vĩ nhân của nhân loại.
MÓN QUÀ BẤT NGỜ
Tom là một chàng thanh niên nghèo nhưng giàu lòng nhân hậu, yêu và muốn kết hôn với Laura nhưng cha cô gái không đồng ý, trừ khi anh có 10.000 bảng.
Ngày hôm ấy, Tom chỉ còn 1 bảng trong túi. Anh đến thăm người bạn tên Alan là một họa sỹ nổi tiếng, nhận vẽ chân dung. Hôm ấy, người mẫu của Alan là một
ông già ăn xin với bộ quần áo cũ kỹ, rách rưới. Alan kiếm được 2000 bảng cho mỗi bức tranh nhưng chỉ trả cho người mẫu 1 shilling 1 giờ. Lát sau Alan phải ra ngoài có việc, chỉ còn Tom và ông già ăn xin trong phòng. Nghĩ rằng ông lão cần tiền hơn mình, Tom đã đưa ông đồng bảng cuối cùng. Người ăn xin vô cùng ngạc nhiên, ông nhìn số tiền và mỉm cười : “Cảm ơn rất nhiều !”
Tối hôm đó Tom gặp lại Alan tại câu lạc bộ. Alan cho biết :
- Người mẫu của tớ hỏi thăm về cậu đấy!
- Ôi, thật tội nghiệp, ước gì tớ có thể giúp ông ấy! Thế ông ấy hỏi gì về tớ?
- Mọi điều và tớ đã kể tất cả về cậu, về Laura, về cha cô ấy, rằng cậu muốn cưới nhưng không có tiền.
- Alan, cậu đã kể tất cả mọi chuyện riêng tư của tớ sao?
- Đừng giận dữ, đó là ngài Baron von Hausberg, một trong những người giàu nhất Châu Âu.
- Nhưng tớ đã cho ông ấy đồng bảng cuối cùng của tớ.
Lúc ấy, Tom thấy mình thật ngốc. Ngày hôm sau Tom nhận được một phong bì trên đó có ghi: Một món quà cưới tặng Tom Erskin và Laura Merton, của một người ăn xin già. Bên trong là một tờ séc trị giá 10.000 bảng
ĐIỀU ƯỚC
Nếu có thể biến ước mơ thành hiện thực, bạn sẽ ước gì ? Đó không phải là một câu chuyện may mắn như bạn nghĩ, bởi hầu như mọi người chúng ta đều ước sai cả.
Một người đàn ông được ban cho ba điều ước. Và anh ta đã ước Tiền , chỉ có vậy. Ngay lập tức, anh ta ngồi trên một đống tiền rất lớn. Anh nhìn chúng và lấy làm sung sướng vô cùng. Cho đến khi màn đêm buông xuống anh vẫn chưa nghĩ ra mình làm gì trước tiên với số tiền này. Anh nghĩ rằng phải mua một ngôi nhà thật to và áo khoác mùa đông. Nhưng anh ta không có nhà để về. Anh muốn ăn một cái gì đó vì anh rất đói. Nhưng cũng chẳng có gì để ăn. Người đàn ông nằm co ro trên đống tiền với hy vọng nó sẽ làm cho anh ấm lên. Nhưng vô ích. Sáng hôm sau, anh chẳng có gì nhấm nháp cho thỏa cơn đói. Người đàn ông đã trải qua một ngày một đêm ở đấy với mong muốn điều tốt đẹp sẽ đến, nhưng nó đã không xuất hiện như anh ta vẫn nghĩ. 
Ôi ! Ta sẽ đổi tất cả chỗ tiền này để lấy một ổ bánh mì và một cốc sữa, người đàn ông bật khóc. Ngay lập tức trước mặt anh xuất hiện điều vừa ước và chỗ tiền cũng biến mất. Anh ăn ngấu nghiến một cách ngon lành. Và cả quần áo nữa ! Anh thốt lên đầy hy vọng. Điều ước này cũng được thực hiện.
Bây giờ anh chỉ còn ước một điều duy nhất là được trở về căn nhà cũ nát của mình, chạy ngay vào bếp, ở đó còn một ít bánh mì và sữa. Anh ngồi xuống ăn và tự nhủ sẽ không bao giờ ước những điều ngu ngốc như thế nữa. Đa số chúng ta không dành đủ thời gian để suy nghĩ về những gì quan trọng và nó quan trọng như thế nào trong cuộc đời mình.
NHỮNG PHÉP SUY RA
Buổi sáng hôm ấy mẹ dắt tôi đến trường. Tôi vào lớp 1. Trời se lạnh. Con đường đất quanh co vừa qua một đêm mưa trở nên lầy lội và trơn trượt. Ngày ấy tôi vẫn còn là một cậu bé nhút nhát. Tôi bám chặt lấy cánh tay mẹ, cánh tay dịu dàng mà tôi thơ ngây nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ rời xa. Nhưng đúng lúc ấy mẹ lại buông tay ra và giục tôi đi một mình. Tôi kêu lên sợ hãi:
- Mẹ ơi, con sợ ngã lắm!
- Ngã thì đứng dậy.
- Nhưng ngã đau lắm!
- Đau thì khóc!
Cái ngày đầu tiên đi học và những câu nói đó của mẹ theo tôi mãi đến bây giờ, khi tôi đã rời xa ngôi nhà thơ ấu. Chúng vô cùng đơn giản, đơn giản như những phép suy ra, nhưng với tôi đó là phương châm quí báu mà chắc hẳn mẹ đã dành cả cuộc đời đúc kết nên.
Chúng nâng tôi dậy khi tôi ngã đau, giúp tôi đứng vững, giúp tôi bình thản trước cuộc đời biến động. Mọi việc đều có cách giải quyết và rồi ai cũng sẽ vượt qua những khó khăn, thử thách bằng chính ý chí của mình
ƯỚC MƠ CỦA MẸ
Tôi là giáo viên dạy nhạc bậc tiểu học. Suốt 30 năm trong nghề, ngoài giờ lên lớp ở trường tôi thường nhận dạy piano tại nhà cho các em theo yêu cầu của phụ huynh. Thú thật không phải lúc nào công việc này cũng hứng thú, nhất là khi bạn gặp phải những thần đồng sinh ra từ hy vọng của cha mẹ chúng. Một năm nọ, có 1 cậu bé tên là Bobby tự tới nhà tôi xin học, tôi toan từ chối vì ở tuổi 11 mà mới bắt đầu học đàn là hơi muộn. Sau cùng tôi cũng xiêu lòng khi nghe chú bé nói mơ ước cả đời của mẹ chú là con trai mình trở thành một nghệ sĩ dương cầm. Bobby trở thành học trò của tôi.

Rồi kenneth bước vào chặng đua thứ 2. Nhưng ở ngay mức đến, khi đáng lẽ sắp sửa chiến thắng một lần nữa, cậu đứng lại, đứng vào một bên đường đua. Ba mẹ cậu sau đó hỏi, rất nhẹ nhàng: Sao lúc đó con lại làm vậy? Nếu con tiếp tục chạy, con sẽ thắng một lần nữa mà?
Kenneth trả lời, hết sức ngây thơ: Nhưng mẹ ơi, con có một dải băng rồi, Billy thì chưa có dải nào cả.
HY VỌNG

Cách đây vài năm, trường đại học California đã thực hiện một cuộc thí nghiệm về sức chịu đựng của loài chuột đồng Na Uy. Những con chuột này được thả vào trong chậu nước và bị buộc phải bơi cho đến khi chúng kiệt sức và chết chìm. Trong lần thí nghiệm thứ nhất, các nhà nghiên cứu khám phá ra rằng những con chuột Na Uy có khả năng bơi khoảng 7 tiếng đồng hồ trước khi buông xuôi.
Lần thí nghiệm thứ 2 được thức hiện cũng như lần trước, chỉ khác 1 điều. Đó là khi các con chuột gần như kiệt sức, không thể bơi được nữa, các nhà nghiên cứu sẽ vớt nó ra ngoài, cho nó vài giây nghỉ rồi lại thả vào trong chậu nước. Những con chuột này có thể bơi gần 20 tiếng trước khi chìm xuống dưới.
Các nhà nghiên cứu kết luận sở dĩ những con chuột trong nhóm thứ 2 có thể bơi lâu hơn nhóm thứ nhất là bởi vì nó có hi vọng. Nó đã có kinh nghiệm giải cứu 1 lần và những gì giúp chúng tiếp tục bơi lội thêm gần 20 tiếng đồng hồ sau đó là niềm hi vọng sẽ được giải cứu lần nữa.
Con người chúng ta cũng không mấy khác biệt mấy, nếu không có hi vọng thì cuộc sống này sẽ trở nên vô nghĩa. Đó là lý do tại sao nhiều người dù gặp những hoàn cảnh hết sức bi đát nhưng vẫn kiên trì và quyết tâm vươn lên. Họ có hy vọng vào một ngày mai tươi sáng hơn. Đó là động lực đã khiến họ không bỏ cuộc và không ít người trong số đó đã trở thành những vĩ nhân của nhân loại.
MÓN QUÀ BẤT NGỜ
Tom là một chàng thanh niên nghèo nhưng giàu lòng nhân hậu, yêu và muốn kết hôn với Laura nhưng cha cô gái không đồng ý, trừ khi anh có 10.000 bảng.
Ngày hôm ấy, Tom chỉ còn 1 bảng trong túi. Anh đến thăm người bạn tên Alan là một họa sỹ nổi tiếng, nhận vẽ chân dung. Hôm ấy, người mẫu của Alan là một

Tối hôm đó Tom gặp lại Alan tại câu lạc bộ. Alan cho biết :
- Người mẫu của tớ hỏi thăm về cậu đấy!
- Ôi, thật tội nghiệp, ước gì tớ có thể giúp ông ấy! Thế ông ấy hỏi gì về tớ?
- Mọi điều và tớ đã kể tất cả về cậu, về Laura, về cha cô ấy, rằng cậu muốn cưới nhưng không có tiền.
- Alan, cậu đã kể tất cả mọi chuyện riêng tư của tớ sao?
- Đừng giận dữ, đó là ngài Baron von Hausberg, một trong những người giàu nhất Châu Âu.
- Nhưng tớ đã cho ông ấy đồng bảng cuối cùng của tớ.
Lúc ấy, Tom thấy mình thật ngốc. Ngày hôm sau Tom nhận được một phong bì trên đó có ghi: Một món quà cưới tặng Tom Erskin và Laura Merton, của một người ăn xin già. Bên trong là một tờ séc trị giá 10.000 bảng
ĐIỀU ƯỚC
Nếu có thể biến ước mơ thành hiện thực, bạn sẽ ước gì ? Đó không phải là một câu chuyện may mắn như bạn nghĩ, bởi hầu như mọi người chúng ta đều ước sai cả.


Ôi ! Ta sẽ đổi tất cả chỗ tiền này để lấy một ổ bánh mì và một cốc sữa, người đàn ông bật khóc. Ngay lập tức trước mặt anh xuất hiện điều vừa ước và chỗ tiền cũng biến mất. Anh ăn ngấu nghiến một cách ngon lành. Và cả quần áo nữa ! Anh thốt lên đầy hy vọng. Điều ước này cũng được thực hiện.

NHỮNG PHÉP SUY RA
Buổi sáng hôm ấy mẹ dắt tôi đến trường. Tôi vào lớp 1. Trời se lạnh. Con đường đất quanh co vừa qua một đêm mưa trở nên lầy lội và trơn trượt. Ngày ấy tôi vẫn còn là một cậu bé nhút nhát. Tôi bám chặt lấy cánh tay mẹ, cánh tay dịu dàng mà tôi thơ ngây nghĩ rằng mình sẽ chẳng bao giờ rời xa. Nhưng đúng lúc ấy mẹ lại buông tay ra và giục tôi đi một mình. Tôi kêu lên sợ hãi:
- Mẹ ơi, con sợ ngã lắm!
- Ngã thì đứng dậy.
- Nhưng ngã đau lắm!
- Đau thì khóc!
Cái ngày đầu tiên đi học và những câu nói đó của mẹ theo tôi mãi đến bây giờ, khi tôi đã rời xa ngôi nhà thơ ấu. Chúng vô cùng đơn giản, đơn giản như những phép suy ra, nhưng với tôi đó là phương châm quí báu mà chắc hẳn mẹ đã dành cả cuộc đời đúc kết nên.
Chúng nâng tôi dậy khi tôi ngã đau, giúp tôi đứng vững, giúp tôi bình thản trước cuộc đời biến động. Mọi việc đều có cách giải quyết và rồi ai cũng sẽ vượt qua những khó khăn, thử thách bằng chính ý chí của mình
ƯỚC MƠ CỦA MẸ
Tôi là giáo viên dạy nhạc bậc tiểu học. Suốt 30 năm trong nghề, ngoài giờ lên lớp ở trường tôi thường nhận dạy piano tại nhà cho các em theo yêu cầu của phụ huynh. Thú thật không phải lúc nào công việc này cũng hứng thú, nhất là khi bạn gặp phải những thần đồng sinh ra từ hy vọng của cha mẹ chúng. Một năm nọ, có 1 cậu bé tên là Bobby tự tới nhà tôi xin học, tôi toan từ chối vì ở tuổi 11 mà mới bắt đầu học đàn là hơi muộn. Sau cùng tôi cũng xiêu lòng khi nghe chú bé nói mơ ước cả đời của mẹ chú là con trai mình trở thành một nghệ sĩ dương cầm. Bobby trở thành học trò của tôi.

Tháng ngày trôi qua, trái với dự đoán của tôi, Bobby vẫn chăm chỉ dự các buổi học. Mỗi khi bị tôi mắng cậu bé lại lẩm bẩm: Một ngày kia mẹ sẽ được nghe mình đàn. Bằng kinh nghiệm tôi biết chắc Bobby không thể trở thành một nhạc công. Tôi thầm trách mẹ Bobby đã ép đứa con của mình không có năng khiếu âm nhạc này học đàn làm gì ?
Buổi trình diễn cuối khoá, lần lượt các học trò của tôi đã lên sân khấu, nhưng không thấy bóng dáng Bobby đâu. Tôi đương khấp khởi vui mừng vì bớt đi một tiết kém thì Bobby đi vào, mắt đỏ hoe sưng húp, tóc tai bù xù, quần áo xộc xệch. Tôi không thể hiểu nổi tại sao lại có người mẹ để cho con mình ăn mặc như thế khi bước lên sân khấu. Nhưng không kịp nữa rồi, đành cứ mặc Bobby, miễn chuyện này qua cho nhanh.
Nhưng kỳ lạ thay, hợp âm đầu tiên vang lên đã hút hồn tôi. Bobby chơi một bản nhạc buồn do cậu tự chọn mà tôi chưa từng tập cho cậu. Nó đòi hỏi kỹ thuật cao hơn những gì Bobby đã học. Dẫu vẫn là tiếng đàn trẻ con nhưng nó có hồn, lúc ai oán, khi dạt dào. Khi hợp âm cuối cùng lắng xuống, toàn thể hội trường đứng bật dậy vỗ tay. Bobby lập cập đứng dậy tiến lại gần micro “Mẹ có thích bản nhạc này không ?” - cậu bé hỏi. Ai nấy ngơ ngác nhìn quanh cố tìm ai là mẹ Bobby. Sợ cậu bé làm điều thất thố, tôi vội kéo tay cậu bé. Một người đàn ông - sau này tôi biết đó là nhân viên bảo trợ xã hội có nhiệm vụ tháp tùng cậu bé - len đến bên tôi nói khẽ: Mẹ Bobby bị điếc. Cả đời bà chỉ mong được nghe tiếng đàn của con. Bà vừa qua đời sáng nay vì bệnh ung thư và không kịp đến xem con trai biểu diễn.
0 nhận xét:
☼ Liên Đội chỉ trả lời comment hoặc giải đáp thắc mắc khi bạn điền đầy đủ Họ tên - lớp và có địa chỉ Email ( hoặc nick chat Yahoo Messenger ) ☼